Xuân chưa đến đã rộn ràng mùa cưới
Đông còn se gió lạnh đã hồng môi
Mỗi năm chỉ một mùa xuân đến
Anh lính về cưới vợ bốn mùa xuân.
Mùa Xuân Người Lính
Anh
Anh như gió thổi mang tình đến
Neo đậu lòng em rất nhẹ nhàng
Lần nào anh đến, đi cũng vội
Nỗi niềm thương nhớ nặng em mang.
Ở Chiến Trường Ra
Ở chiến thắng ra vợ chồng mình
B, C hai đứa cựu chiến binh
Hai ba lô cóc đầy kỉ niệm
Hai trái tim yêu lập gia đình
Mặc kệ gian chòi lợp mía khô
Mọt nghiến giường kêu cứ tha hồ
Gió lùa bao tải che của sổ
Thế cũng giang san một cơ đồ.
Dù Là
Dù là mái rạ túp lều
Cũng là tổ ấm sớm chiều vào ra
Dù là ngheò khó mẹ cha
Cũng là người đẻ ra ta làm người
Dù là lộng lẫy đất trời
Cao sang mấy cũng của người mà thôi
Dù la hoa hậu hoa khôi
Chẳng bằng hiền dịu vợ tôi ở nhà
Dù là cá gỡ, cơm gà
Chẳng bằng rau muống với cà dầm tương.
Cứ Đi
Sáng còn Bãi Cháy - Hạ Long
Đã trưa Móng Cái, Quảng Đông chào mời
Tôi ngồi khách sạn đỉnh trời
Vừa ăn vừa ngắm xứ người - Quảng Tây
Bắc Kinh, Thượng Hải là đây
Nhà cao tít tận tầng mây phố phường
Cảm ơn em gái quê hương
Cánh chim không mỏi dặm trường đưa anh
Ngày qua bao chốn thị thành
Biết bao chuyện lạ mà anh chưa tường
Theo em chẳng sợ lạc đường
Cứ đi đi suốt yêu thương cuộc đời
Cứ đi cuối đất cùng trời
Bao la thế giới cùng người nghe em!
Ngủ Đi Em
Thế là nước cuốn hết rồi
Thế là lũ trẻ mồ côi !Hỡi trời!
Em tôi đứa mới lên mười
Đứa còn hơn một tuổi đời lau nhau
Nhà tôi, của mất còn đâu
Chỉ còn tầm tã trên đầu mưa rơi
Nín đi đừng khóc em ơi
Ra đây anh bế về thôi ngoan nào!
Biết không mỗi tiếng em gào
Có ai bốc muối xát vào lòng anh
Ngủ đi em, ngủ ngon lành
Tấm lòng cả nước đang dành cho em
Ngủ đi em, giữa ấm êm
Ngày mai em sẽ lớn lên thành người
Ngủ đi em,giữa đất trời
Trong vòng tay của mọi người...Ngủ đi!
Mưa Xuân Trên Công
Mưa bay như bụi đầy trời
Đường xuân ríu rít tiếng cười vào ca
Đẫm mi mắt lá môi hoa
Cánh chim chiền chiện la đà trời xuân
Trên tầng vai áo công nhân
Đứng khoan thấm cả mùa xuân vào người
Kìa bông hoa đá nở rồi
Hương xuân ngào ngạt đất trời quê hương
Lương vương mưa bụi lương vương
Lăng giăng trắng cả công trường mưa xuân.
Đời Người Như Quyển Lịch
Đời người như quyển lịch
Con Đường Mang Tên Người Thợ
Đá núi nhọn sắc
Bàn chân đặt lên
In dấu sương đêm
Vết giầy vẹt gót
Nước mưa triệu năm đẽo gọt
Tạo ra hình đá tai mèo
Tay bám chân trèo
Tạc nên dáng hình người thợ
Con đường rộng mở
Sau lưng chúng tôi
Dấu vết một thời
Cắt tầng, bạt ngọn
Chúng tôi đi
Theo con đường đã chọn
Chơi vơi
Con đường vắt ngang cổng trời
Mang tên người thợ.
Yêu Nghề Phá Đá
Phải nói là rất yêu
Mới chọn nghề phá đá
Dám trèo leo vất vả
Mới xin lmà thợ khoan
Phải nói là bạo gan
Mới đất cho mìn nổ
Những con người bé nhỏ
Từng bạt núi san đồi
Sợi dây buộc cổng trời
Đu mình trên ngọn gió
Chang chang tầng nắng đỏ
Quất rát mặt - mưa rơi
Rét buốt bầm tím người
Vẫn cười vui rộn rã
Giọt mồ hôi mặn rỏ
Đất trời ầm chuyển rung
Vào nghề thời trẻ trung
Nay ba mươi tuổi thợ
Mỏ đã thành duyên nợ
Vẫn chân cứng đá mềm.
Lên Tầng
Anh đi lên tầng
Nghiêng nghiêng đèo dốc
Bước cao bước thấp
Bậc đá gập ghềnh
Mảnh trời chênh vênh
Treo trên bờ vực
Nắng vàng rừng rực
Bóng dài lênh khênh
Áng mây bồng bềnh
Trôi vào bờ đá
Cánh chim mầu lá
Trắng ngàn cỏ lau
Bắc bậc thương nhau
Trèo lên đỉnh dốc
Ấm no hạnh phúc
Phải qua nhọc nhằn
Lưng áo ướt đầm
Chân chùn gối mỏi
Ta nghe tiếng gọi
Lên tầng núi cao.
Những Trưa Nạp Mìn
Lên núi, đầu chạm mây
Quờ tay vơ được gió
Mặt áp tầng nắng lửa
Đỏ gay hơn mặt trời
Gió lộng nhúm làn môi
Giọt mồ hôi mặn chát
Lưng phơi quầng da sạn
Áo ngấn vàng trắng loang
Tiếng thợ cười giòn tan
Mìn nạp đầy căng lỗ
Trong lán nghe mìn nổ
Nhìn đá rơi an toàn.
Xúc Đá Đêm Trăng
Đêm buông màn xuống núi
Máy xúc đá đầu non
Sao ùa vào buồng lái
Cả vầng trăng sáng tròn.
Người Đi Quét Rác
Khi đi chiều đỏ hoàng hôn
Chổi tre em quét rác dồn cộn đêm
Khi về lóe mặt trời lên
Con đường rực nắng vai mềm đẫm sương
Người xe nườm nượp trên đường
Đi trên sạch bóng yêu thương lại đầy.
Đốm Lửa Tàn
Lập lòe hoa lửa tóe lên
Một đốm lửa xé màn đêm đen đầy
Rắn như sắt, thép, gang này
Lại mềm trước đốm lửa tay em hàn.
Ủi Đá Trên Tầng
Trước mặt là bãi đá
Sau lưng là gương tầng
Dưới kia là chân núi
Đá ủi lăn ầm ầm
Nhấn ga cho máy gầm
Xích quay vòng chồm tới
Lưỡi ben kề nắng chói
Đẩy mặt trời lên cao
Đá cồn lên, lao xao
Máy xóc người lúc lắc
Gió thổi tung mái tóc
Mây tràn vào ca bin
Ơ kìa một cánh chim
Liệng từ đâu vụt tới
Phanh máy gập bối rối
Đập bồi hồi con tim
Cứ đẩy một đường ben
Vạch một đường vui mới
Đá trên tầng lại vợi
Kho liệu đầy đá hơn.
Ba Người Thợ Khoan
Ba người khoan một lỗ khoan
Ba quê, một máy cùng làm với nhau
Vào nghề kẻ trước người sau
Người còn rất trẻ, người râu có rồi
Ở ăn trong kíp khoan tôi
Mỗi người một kiểu một nơi mang về
Có người nghiện thuốc ghớm ghê
Đập tan điếu, mấy bận thề, không xong
Và c khoan lại một dòng
Anh cần, anh máy hợp đồng rất ngon
Áo quần dầu mỡ lấm lem
Đầu, râu bụi trắng, anh em đều...già
Đập khăn phủ bụi, cười khà
Mét khoan sâu kíp chia ba người đều.
Hoa Đá
Có một bông hoa đá
Chỉ nở vào buổi trưa
Mặc trời nắng trời mưa
Bốn mùa hoa cứ nở
Hoa của người thợ mỏ
Bung lên từ bãi mìn
Nạp bằng thuốc và kíp
Khô khan và im lìm
Hoa nở trong mắt nhìn
Lo âu và hồi hộp
Tay vàng, môi đắng rộp
Tưới hột hột mồ hôi
Hoa chỉ một bông thôi
Mà thấy vườn sặc sỡ
Ôi bông hoa đá nở
Trên tầng cao những trưa.